Mình cũng hơi “wow” đôi chút khi tổng hợp lại mớ review có mention tới tên mình mà bạn có thể xem kỹ hơn ở hình bên dưới…
Bởi review nào cũng dài và đầy cảm xúc!
Đó là cái hay khi làm homestay mà mình ít thấy hơn khi chuyển qua làm căn hộ cao cấp về sau này.
Căn đầu tiên trong đời đi thuê, một căn chung cư cũ 3 phòng ngủ nằm trên đường Nguyễn Công Trứ, quận 1, cách chợ Bến Thành chừng 700m.
Ngày chuyển đồ tới, vừa đúng vào sinh nhật tuổi 24 của mình.
Từ khu hành lang, nơi mình làm bàn ăn nhìn ra bên ngoài là khu vực phơi đồ và xuyên thẳng qua nhà hàng xóm.
Nhà hàng xóm thỉnh thoảng hay lớn tiếng, vài ba thế hệ sinh sống cùng nhau.
Quần áo phơi thỉnh thoảng lại rơi mất vài cái xuống nhà tầng dưới.
Ấy vậy nhưng mà khách lại thích cực kỳ, vì TRẢI NGHIỆM sống cùng local đúng nghĩa.
Lúc mới làm căn đó, mình cũng nghỉ hẳn ở Lazada, ra ngoài chưa định hướng ngay sẽ làm gì tiếp theo nên có nhiều thời gian, cứ gặp khách là bắt chuyện.
90% khách lúc ấy là người nước ngoài, đủ nước, Anh Mỹ Nga Đức Úc Sing Đài Trung Ấn Hàn,… Sri Lanka, Pakistane, đủ cả.
Đủ loại ngành nghề, ấn tượng thì có 1 anh đi buôn đồ quý hiếm xuyên lục địa, mua ở nước này rồi bán qua nước khác ăn chênh lệch, mà chênh lệch tính bằng chục ngàn, trăm ngàn đô.
Ban đầu mình lựa chọn hành trình này cũng đơn giản vì cái thú vui thích được giao tiếp kết bạn khắp năm châu bốn bể, và thoả mãn cái sở thích decor trang trí nhà cửa.
Nhà này hồi đó thuê cũng 80m2 sàn, 3pn nhưng mình dựng thêm được cái phòng 6 hay 8m2 nữa, cho thuê giá cũng y chẳng mấy phòng lớn hơn, vì được cái “LOCATION ĐẸP”.
Không phải chỉ Tây Balô mới chọn nhà mình, có hẳn anh giám đốc kinh doanh khách sạn Sheraton ngầu đét, đeo kính râm đen, đẹp trai phong độ cũng từng book
Nói chung là… ZUI!
Cleaning nhiều khi cũng chả sạch lắm, đồ đạc lắm lúc lộn xộn, lắm lúc lại bắt khách đợi vì quên “giấu” chìa khoá cho khách check-in nhưng khách vẫn rất vui vẻ và để lại review dài thòng là bởi mình trò chuyện vui vẻ, giúp đỡ họ nhiệt tình (làm homestay ăn gian được cái này).
Có những mối quan hệ vẫn hỏi thăm nhau tới tận bây giờ dù căn này mình cũng ngừng kinh doanh từ đợt Covid rồi (vừa lúc cũng hết hợp đồng thuê).
Tóm lại là VUI VẺ, NIỀM NỞ nên khách dễ bỏ qua những điểm trừ.
Và thêm nữa là mình share với họ cực kì nhiều tips du lịch, ăn uống và tham quan tại thành phố và các tỉnh thành khắp Việt Nam (mình cũng đi nhiều lắm chứ).
Ngày ấy mình để cái câu sến sến này lên blog “Chủ nhà chính là linh hồn của ngôi nhà”.
Lắm lúc cũng có vụ mệt mỏi, như việc khách đi chơi đêm không đem theo chìa khoá, về nhà lúc 3h sáng gọi cửa í ới mà lúc đó tụi mình qua nhà khác ngủ mất rồi (do full phòng đó kkk).
Thế là mới có cái bài post kể chuyện tips về chìa khoá hôm nọ mới kể lại
Nhìn lại, đây là quãng thời gian mình thấy vui nhất! Sau này, mình cho thuê nhưng không ở cùng khách nữa (ít).
Quản lý căn hộ cao cấp thì gần như chẳng gặp khách mà chỉ hỗ trợ qua tin nhắn.
Bớt zui đi nhiều lắm. Review cũng bớt “ngon nghẻ” hẳn.
Nên mình thực sự nghĩ nếu muốn làm tốt mô hình homestay, thì nên làm đúng nghĩa homestay.
Đó là cho khách thuê phòng dư trong nhà, mình ở cùng khách và cho họ trải nghiệm du lịch địa phương.
Việc này sẽ phù hợp với những ai thực sự yêu thích việc giao tiếp, kết bạn bốn phương, thích đem lại niềm vui cho người khác bằng sự nhiệt tình và hào phóng của bản thân.
Nếu chỉ thuần để kiếm tiền, mình nói thật, đừng làm homestay